Bella hiện đang được tận hưởng một môi trường yêu thương, tôn trọng, an toàn, nhiều kích thích. Cả ba và mẹ đều muốn con có thể phát triển tốt nhất theo tinh thần của Montessori. Nhưng phải vất vả lắm mới tìm được con đường đúng đắn.

Từ lúc chuẩn bị làm cha mẹ, cả hai vợ chồng đã đọc nhiều tài liệu, tham khảo nhiều nguồn, tìm kiếm nhiều ý kiến trái chiều liên quan đến giáo dục sớm. Đúng là đụng đến con cái thì chẳng cha mẹ nào mà không có động lực học tập cả.

Nhưng, có quá nhiều trào lưu, có quá nhiều lựa chọn. Làm sao mới biết đâu là đúng đắn?

Trong nhiều tháng, điều duy nhất Bella được tiếp xúc là flash cards và một số các đồ chơi tạm gọi là an toàn cho trẻ nhỏ.

Bây giờ nhìn lại, ba mẹ bé thấy rằng đó là một khoảng thời gian thiếu kế hoạch, không mục đích rõ ràng, giáo dục vô tổ chức.

Tuy Bella vẫn được ăn, được ngủ, được chơi, nhưng cái tiềm lực đã bị lỡ nhiều nhịp ngay từ những tháng tuổi đầu tiên vốn rất tối ưu cho kích thích não bộ. Có thể nói như sau: nếu ba mẹ chịu khó học hỏi nhiều hơn, thì có lẽ con sẽ phát triển tối ưu nhiều hơn nữa.

Ban đầu Bella được tiếp cận với phương pháp Glen Domann, với rất nhiều bộ flash card được ba chuẩn bị. Nói chuẩn bị là nói thật, vì ba đi tìm hình ảnh theo chủ đề in ra, cắt theo khổ A5 và ở nhà flash cho con học. Bella có vẻ khá thích thú. Và ba mẹ cùng người khác cũng trầm trồ không ít lần khi con có thể chọn đúng flash card mà ba mẹ mong muốn. Kiểu như, con có đủ thông minh để trả lời được không?

 

Sau này, con được tiếp xúc với một trường học cho phép ba/ mẹ vô lớp chung, cùng con phát triển qua các bài học vận động, âm nhạc, nghệ thuật. Trong một thời gian dài Bella rất thích thú, vì đây là dạng hoạt động mà ở nhà không thể thực hiện được.

Nào là một phòng gym thiết kế cực kỳ tinh xảo cho trẻ nhỏ, một phòng nhạc với rất nhiều nhạc cụ thú vị, và một phòng nghệ thuật với đủ thứ ý tưởng. Quan trọng nhất là các giáo viên ở đây rất giỏi và bài bản trong các nội dung giảng dạy.

Nhưng rồi sau này, một lần ba mẹ tình cờ được tiếp cận với Montessori. Từ đó vỡ lẽ ra, thì ra mình đã và đang ép con mà không hề chú ý.

Hành trình Mon của Bella bắt đầu từ khi ba mẹ cho con tiếp xúc với một lớp học Mon, với nhiều giáo cụ rất cụ thể, rất chủ đích, rất trực quan, sinh động. Bella vốn rất mạnh mẽ, và bước vào lớp Mon đúng là như hổ thêm cánh.

Ở đây con được làm điều con muốn (trong một số điều kiện nhất định), được học thứ con thích, được thao tác với giáo cụ nào con quan tâm, và được hoạt động bao lâu tuỳ thích. Đó là cả một bước ngoặt lớn trong tư duy. Bella đã được tiếp xúc với đúng cái môi trường mà bé, cũng như bao nhiêu trẻ em khác, đều mong mỏi—một môi trường của yêu thương, tôn trọng và đầy đủ sự kích thích.

Ở nhà ba mẹ cũng cố gắng tạo cho con một môi trường như vậy, nhưng không phải là tái cấu trúc lớp học, nhưng là giữ nguyên tinh thần ở lớp. Con vẫn được tự do trong khuôn khổ, và luôn được khuyến khích tự mình làm mọi thứ. Bella vẫn chọn sẽ cùng ba rửa chén, cầm đồ hốt rác cho ba quét nhà, lau bàn sau khi ăn, tự rửa tay thật sạch, chà kỹ từng ngón và lòng bàn tay… Con rất ham đọc sách cùng ba, và thực tế con mê đọc sách hơn là xem phim.

Tuy nhiên, chặng đường phát triển của con còn dài lắm, và bây giờ ba mẹ không còn đặt kỳ vọng kiểu con phải như thế này như thế kia nữa, và ép con phải nói thế này, nói thế kia, làm thế này thế nọ cho người khác tán thưởng.

Hành trình này là cả một thay đổi lớn cho cả con và ba mẹ, là một thành công bước đầu rất lớn cho cả gia đình quyết tâm bám lấy tinh thần Montessori.

Montessori còn nhiều điều cho Bella học tập lắm, nào là các hoạt động thực hành cuộc sống rất thiết thực và gắn liền với cuộc sống của trẻ, nào các bài học toán vô cùng trực quan sinh động, các bài học ngôn ngữ hết sức dễ hiểu, phong phú, các bài học duyên dáng lịch thiệp cho con một nền tảng vững chắc trong giao tiếp hàng ngày, các bài học văn hoá cho con bao la kiến thức…

Có thể nói đứa trẻ đã giúp thay đổi mọi thứ.